Trần Quốc Việt dịch
Gần Đường 23, ngay đoạn vòng cung Avenida de los Presidentes, chúng tôi thấy một chiếc xe hơi màu đen, sản xuất tại Trung Quốc, dừng lại với ba người lạ lực lưỡng. “Yoani, hãy lên xe ngay,” một gã vừa ra lệnh, vừa chụp mạnh cổ tay tôi. Hai gã kia vây quanh chị Claudia Cadelo, anh Orlando Luis Pardo Lazo, và một người bạn cùng đi chung cả nhóm để đến dự cuộc tuần hành chống bạo lực. Mỉa mai thay, ngày tuần hành trong hoà bình và hoà hợp giờ bị thay bằng đêm đen chứa đầy những cú đấm, những tiếng la thét và lời chửi thề tục tĩu. Chính những “kẻ tấn công” này gọi một chiếc xe công an tuần tra tới chở hai người bạn đường khác của tôi đi, để Orlando và tôi ở lại chịu trận với chiếc xe mang bản số vàng đó, thế giới kinh hoàng của sự bất chấp luật pháp và sự miễn tội trong trận sống mái cuối cùng.
Tôi từ chối bưóc vào chiếc xe sáng loáng do hãng Geely sản xuất này và đòi họ cho xem giấy tờ công tác hay trát bắt. Dĩ nhiên họ không cho chúng tôi xem bất kỳ giấy tờ nào chứng minh tính hợp pháp của việc bắt giữ người. Thấy những người hiếu kỳ xúm quanh lại xem nên tôi la to, “Bà con ơi giúp dùm, những người này muốn bắt cóc chúng tôi.” Nhưng họ ngăn cản những ai muốn can thiệp vào khi họ la to, “Đừng dính vào chuyện này, đây là bọn phản cách mạng.” Tiếng la đó đã bộc lộ rõ ràng toàn bộ bối cảnh ý thức hệ của sự thi hành lệnh này. Thấy chúng tôi lớn tiếng cãi lại, họ liền gọi điện thoại nói với người nào đó có vẻ là cấp trên, “Chúng tôi làm gì bây giờ? Bọn này ngoan cố không chịu lên xe.” Tôi hình dung ra câu trả lời từ phía bên kia là rất rõ ràng, vì sau đó là trận mưa đấm đá và xô đẩy; họ ghì đầu tôi xuống, cố đẩy tôi vào xe cho được. Tôi bám vào cửa xe… thế là họ đấm vào các khớp đốt ngón tay… tôi giật được một tờ giấy từ trong túi của một gã và vội nhét vào miệng. Lại thêm một cơn mưa đấm nữa nhằm buộc tôi trả họ tờ giấy.
Orlando đã lọt hẳn vào trong xe. Anh bị một thế karate ghì chặt xuống sàn, không cựa quậy được. Một tên ép đầu gối lên ngực tôi, còn tên ngồi trên ghế trước thì thụi vào vị trí thận và đấm vào đầu để tôi phải há miệng nhổ tờ giấy ra ngoài. Có lúc tôi tưởng mình sẽ không bao giờ thoát khỏi chiếc xe này. Tên ngồi cạnh tài xế giật tóc tôi nói: “Mày giở trò vậy đủ rồi, Yoani,” “Tao chán các trò hề của mày lắm.” Ở băng ghế phía sau là một cảnh tượng hiếm thấy: hai chân tôi chổng lên trên, mặt đỏ bừng do sức ép đầu gối, toàn thân đau đớn; phía bên kia, anh Orlando bị khoá chặt bởi một tay đánh người chuyên nghiệ. Trong cơn tuyệt vọng, tôi suýt nắm được hòn dái của y qua vải quần.Tôi bấu móng tay vào, nghĩ rằng y sẽ đè vỡ ngực tôi cho tới hơi thở cuối cùng. “Các người giết tôi đi,” tôi kêu thét sau khi cố hít vào chút hơi tàn cuối cùng. Gã ngồi phía trước cảnh cáo tên trẻ hơn, “Hãy để cho nó thở.”
Tôi nghe Orlando thở hổn hển; Các cú đánh tiếp tục trút tới tấp xuống người chúng tôi; tôi định mở cửa lao xuống nhưng chẳng có tay cầm nào bên trong xe. Chúng tôi đành phó mặc họ muốn làm gì thì làm; nghe tiếng Orlando khiến tôi vững lòng hơn. Sau này anh bảo tôi anh cũng cảm thấy như vậy khi nghe những lời nói tắc nghẹn của tôi… Những lời nói đó cho anh biết là “Yoani vẫn còn sống.”
Chúng tôi bị vất nằm bỏ mặc trên đường ở Timba, mình mẩy ê nhức. Một phụ nữ bước đến hỏi, “Chuyện gì xảy ra vậy?”… “Bị bắt cóc,” tôi gắng gượng nói. Hai chúng tôi ôm nhau khóc giữa hè phố; tôi chỉ nghĩ đến Teo. Trời ơi, làm sao tôi giải thích cho con biết các vết đánh bầm tím này? Làm sao tôi có thể bảo con rằng con đang sống trong một nước nơi chuyện này lại có thể xảy ra, làm sao tôi sẽ nhìn thẳng vào mắt con mà nói rằng mẹ của con, vì viết blog và bày tỏ ý kiến trên mạng, đã bị người ta đánh giữa đường như vậy. Làm sao tả được những bộ mặt tàn bạo của những kẻ đã cưỡng ép chúng tôi lên xe, niềm vui thấy rõ của họ khi đánh chúng tôi, việc họ vén váy tôi lên khi họ kéo tôi gần như trần truồng lên xe.
Tuy nhiên, tôi cũng thấy được mức độ hoảng sợ của những kẻ đánh người này, sợ hãi về những điều mới, về những gì họ không thể hủy diệt được bởi lẽ họ không hiểu, sự khiếp sợ ồn ào của kẻ biết rằng ngày tàn của mình đang gần kề.
Nguồn: www.desdecuba.com/generationy (Bài đăng ngày 7.11.2009)
Bản tiếng Việt © 2009 Trần Quốc Việt
Bản tiếng Việt © 2009 talawas blog