15.11.09

YOANI SANCHEZ- ĐỔ LỖI TẠI NẠN NHÂN

Trần Quốc Việt dịch

Sau một vụ tấn công, sẽ có những kẻ thiển cận nào đó trách chính nạn nhân nữ về chuyện đã xảy ra. Nếu đó là một phụ nữ bị hãm hiếp, ai đấy sẽ giải thích rằng tại váy chị mặc quá ngắn hay dáng đi sao khêu gợi. Nếu đó là vụ cướp giật, có nhiều kẻ cho rằng cái ví sặc sỡ hay đôi bông tai sáng lấp lánh chị mang đã kích thích lòng tham của tội phạm. Với những trường hợp nạn nhân là đối tượng của sự đàn áp chính trị, cũng không thiếu người biện minh cho cuộc tấn công đó; họ nói rằng sự thiếu thận trọng là nguyên nhân dẫn đến những phản ứng “mạnh” như thế. Đối mặt với những thái độ này, nạn nhân cảm thấy bị bạo hành đến những hai lần.

Hàng chục con mắt theo dõi khi Orlando và tôi bị các cú đấm cưỡng ép lên xe hẳn không muốn ra làm chứng, và như thế họ đã đặt mình về phía tội phạm.

Vị bác sĩ không làm bệnh án về vụ bạo hành, do bị cảnh cáo trước rằng với “ca bệnh” này, không được có bất kỳ giấy tờ chứng thương nào, đang vi phạm lời thề Hippocrates và, với hành động giả ngơ đó, mặc nhiên thành kẻ đồng lõa với thủ phạm.

Những kẻ thấy cần phải nhiều vết bầm tím hơn, thậm chí phải gãy xương, thì mới cảm thấy thương người bị đánh: không những họ đong đếm nỗi đau của người khác, mà còn như thể họ đang nói với kẻ thủ ác, “có đánh thì phải để lại nhiều dấu vết hơn, phải hung hăng hơn chứ.”

Cũng không thiếu những kẻ luôn khăng khăng rằng nạn nhân tự mình gây ra thương tích, những kẻ bịt tai trước tiếng la hét hay lời khóc than ngay sát bên mình, nhưng lại đi nhấn mạnh và rêu rao những chuyện xảy ra cách chỗ họ hàng ngàn dặm, dưới một chính thể khác với một ý thức hệ khác. Họ chính là những kẻ vô đạo tưởng rằng các trại cưỡng bức lao động[1] là chốn lạc thú, nơi ta vừa học quân sự vừa vui với việc đồng quê. Những kẻ tiếp tục tin rằng vụ hành hình ba người[2] là hợp lý để duy trì chủ nghĩa xã hội, và coi việc những người không chịu khép mình vào khuôn khổ bị đánh là do họ tự chuốc họa vào thân khi lên tiếng chỉ trích. Chẳng có bằng chứng nào, thậm chí ngay cả mấy chữ Nơi an nghỉ cuối cùng trên bia mộ trắng [của nạn nhân] có thể thuyết phục được những kẻ cả đời chỉ biết biện minh cho bạo lực. Với họ, nạn nhân chính là nguyên nhân, còn kẻ tấn công chỉ là người thừa hành một bài học bắt buộc, một chánh án đơn thuần và là người uốn nắn các lệch lạc của chúng ta.

Bệnh án vắn tắt

Các vết thương từ vụ bắt cóc vào thứ Sáu vừa qua đang lành dần. Các vết bầm giờ đã đỡ hơn, song điều tôi lo nhất là cơn đau nhói ở vùng thắt lưng khiến tôi đi lại phải dùng nạng. Tối qua tôi có đến bệnh viện và họ điều trị các chỗ bị viêm đau. Không có gì mà tuổi trẻ và sức khoẻ của tôi không vượt qua được. May là trong lúc ghì đầu tôi xuống sàn xe, họ đánh tôi nhưng không trúng mắt, chỉ trúng vào xương gò má và lông mày. Tôi hy vọng sẽ lành hẳn trong vài ngày tới.

Tôi cảm ơn bạn bè và gia đình đã săn sóc và ủng hộ tôi. Nỗi đau nào cũng phai dần, ngay cả nỗi đau tâm lý thường khó vượt qua nhất. Chị Claudia và anh Orlando vẫn chưa hết bàng hoàng, nhưng hai người đều rất cứng cỏi và rồi cũng sẽ vượt qua được. Chúng tôi đã bắt đầu tươi cười trở lại, vì đó vị thuốc hay nhất để chữa căn bệnh bạo hành. Liệu pháp chính cho tôi vẫn là blog của mình, và là hàng ngàn chủ đề còn đang chờ đưọc đề cập đến.

Chú thích của biên tập (trang desdecuba): bài này được ghi lại qua điện thoại.

Nguồn: www.desdecuba.com/generationy (Bài đăng ngày 8.11)

Bản tiếng Việt © 2009 Trần Quốc Việt

Bản tiếng Việt © 2009 talawas blog


--------------------------------------------------------------------------------

[1] Trại cưõng bức lao động, tên chính thức là “Những Đơn vị quân đội trợ giúp sản xuất”, được thành lập ở Cuba vào năm 1965 dưới ngọn cờ cải tạo ý thức hệ. Người tù ở đây bao gồm đủ loại “phần tử chống xã hội” cũng như các tu sĩ và những người đồng tính nam. (Chú thích của người dịch từ nguyên bản tiếng Tây Ban Nha sang tiếng Anh.)

[2] Vụ hành hình ba người: Vào ngày 2 tháng Tư năm 2003, một nhóm người Cuba cướp một chiếc phà với khoảng 50 người trên phà, với dự định chạy thẳng sang Mỹ. Chỉ hơn một tuần sau đó, ba người bị bắt là Lorenzo Copello, Barbaro Sevilla và Jorge Martinez đã bị tử hình vì có “những hành động khủng bố nghiêm trọng.”