31.1.11

MANSOURA EZ-ELDIN -HẸN HÒ CÁCH MẠNG

Trần Quốc Việt dịch

Cairo

Vào ngày thứ Sáu, "ngày phẫn nộ", tôi xuống đường cùng bao người khác. Bạn bè và tôi tham gia cuộc biểu tình ôn hoà xuất phát từ giáo đường Hồi giáo Amr Ibn-al-As ở phố cổ Cairo gần nhà thờ Thánh George. Chúng tôi bắt đầu hô vang không ngừng khẩu hiệu, " Nhân dân muốn chế độ sụp đổ!" và cảnh sát bắn hơi cay mù mịt đón chào chúng tôi. Chúng tôi bắt đầu la to, "Ôn hoà, Ôn hoà," nhằm cố gắng chứng minh với cảnh sát chúng tôi không thù oán, chúng tôi chỉ đòi lại tự do của mình. Điều ấy chỉ càng làm cho cảnh sát thêm hung bạo. Rồi từ đấy cuộc đụng độ bắt đầu lan ra các con đường nhỏ trong khu phố cổ đa phần theo Công giáo.

Tôi cùng người bạn ẩn tránh trong đường hẻm nhỏ, ở đây mọi người ai cũng niềm nở chào hỏi chúng tôi. Dân dịa phương ở đây báo cho chúng tôi biết đừng cố gắng vượt thoát đến ga điện ngầm, mà chỉ cho chúng tôi đường thoát khác; ngay cả nhiều người trong họ cũng tham gia các cuộc biểu tình. Cuối cùng, một ngưòi lái xe hơi của mình đưa chúng tôi đến nơi an toàn.

Rõ ràng, mùi hương "cách mạng hoa nhài" đã toả nhanh đến Ai Cập. Sau cuộc truất phế thành công nhà độc tài Tunisia Zine el-Abidine Ben Ali, trên Facebook xuất hiện lời kêu gọi xuống đường làm cách mạng Ai cập, bắt đầu vào ngày 25 tháng Giêng. Tuy nhiên dân chúng ở đây đã chế giễu những người trẻ này khi họ dùng Twitter và Facebook để đưa ra những lời kêu gọi xuống đường: có đời nào cách mạng được châm ngòi vào ngày giờ đã định trước? Phải chăng cách mạng đã biến thành hẹn hò lãng mạng?

Những câu hỏi như thế xuất hiện rất nhiều trên các mạng xã hội; nhưng ngay cả những người hoài nghi, trong đó có tôi, đã trở nên hy vọng khi các lời kêu gọi xuống đường tiếp tục lan rộng trên mạng. Trong nháy mắt, thế hệ Twitter và Facebook đã tập hợp thành công hàng trăm ngàn người trên khắp cả nước cho sự nghiệp của thế hệ mình. Đa số họ là những người trẻ chưa từng tích cực về chính trị, và họ không thuộc về giới đối lập chính trị truyền thống. Không như chế độ tuyên bố, tổ chức Huynh đệ Hồi giáo không đứng đằng sau cuộc cách mạng toàn dân này. Những ai đã khởi xướng và tổ chức cuộc cách mạng này đã căm giận sôi sục từ lâu trước sự hành xử dã man của cảnh sát và trước sự trấn áp và tra tấn chế độ Hosni Mubarak thi hành.

Và, ngay từ đầu, chính quyền quyết định áp dụng tối đa vũ lực và sự tàn bạo để đối phó lại nhân dân với niềm hy vọng là kinh nghiệm Tunisia sẽ không được lập lại. Giờ đây suốt hàng mấy ngày trời, hơi cay đã trở thành dưỡng khí người Ai Cập phải hít vào. Hơi cay trong không khí nhiều đến nỗi có những báo cáo về trẻ nhỏ và người già nghẹt thở vì hơi độc ấy lan toả vào nhà họ. Lực lượng an ninh ở Cairo đầu tiên bắn đạn cao su vào người biểu tình, rồi tiến đến xử dụng đạn thật, qua đó cướp đi sinh mạng của hàng chục người.

Ở Suez, nơi các cuộc biểu tình diễn ra rất dữ dội, ngay từ ngày đầu cảnh sát đã dùng đạn thật bắn vào thường dân. Người bạn của tôi sống ở đấy đã gởi tôi tin nhắn, vào sáng thứ Năm, thành phố trông như thể mới vừa trải qua cuộc chiến tranh rất tàn khốc: phố xá bị đốt cháy tan tành, xác người nằm la liệt khắp nơi; rồi bạn tôi kết luận nghiêm túc, chúng tôi sẽ chẳng bao giờ biết được có bao nhiêu người đã ngả xuống trước làn đạn của cảnh sát ở Suez.

Hôm thứ Sáu sau khi thoát ra được phố cổ Cairo, các bạn của tôi và tôi tiến về Quảng trường Tự Do, tâm điểm của thành phố hiện đại và nơi diễn ra các cuộc biểu tình lớn nhất. Trên đường đi chúng tôi hoà vào một cuộc biểu tình khác, gồm chủ yếu những người trẻ tuổi, đang tiến qua trung tâm thành phố. Từ đằng xa, chúng tôi đã có thể nghe tiếng vang rền như sấm động phát đi từ cuộc biểu tình đang diễn ra ở Quảng trường Tự do, và thỉnh thoảng được điểm nhịp bằng những tiếng đạn rít lên và tiếng người la thất thanh. Từng phút, từng phút hết sức cẩn trọng trôi qua, những người biểu tình chúng tôi dần dần chiếm ưu thế, và số lượng chúng tôi càng lúc càng tăng lên. Mọi người chia xẻ với nhau những chai Coca- Cola để lấy nước soda vỗ lên mặt nhằm tránh những biến chứng do tiếp xúc với hơi cay. Nhiều người mang khẩu trang, còn những người khác rắc giấm lên khăn choàng đầu của họ.

Những người chủ cửa hàng phân phát những chai nước khoáng cho người biểu tình, còn những người dân thường phân phát thực phẩm đều đặn. Từ các cửa sổ và ban công phụ nữ và trẻ em nghiêng người ra để cùng hô khẩu hiệu với những người xuống đường. Tôi chắc chắn không bao giờ quên hình ảnh một phụ nữ quý tộc vừa lái chiếc xe sang trọng qua những đường phố nhỏ hẹp vừa cổ vũ những người biểu tình hãy giữ vững tinh thần, và nói với họ rằng chẳng bao lâu từ các nơi khác nhau trong thành phố hàng chục ngàn người khác sẽ sớm gia nhập với họ.

Sau vài cố gắng không thành để vượt qua những trạm kiểm soát an ninh để đến Quảng trường Tự do, chúng tôi ngồi nghỉ ở quán cà phê. Ngồi kế bên chúng tôi là ba sĩ quan từ Lực lượng An ninh Trung ương của chế độ. Họ có vẻ hoàn toàn bình thản, như thể họ chẳng mảy may bận tâm gì đến bao tiếng đạn rít lên và tiếng la hét bên ngoài, hay đến số người Ai Cập thương vong được Al Jazeera tường thuật đang phát ra từ chiếc ti vi ở trong quán. Họ và các đồng nghiệp của họ có mặt khắp thành phố để theo dõi đồng bào mình.

Vào tối thứ Sáu cảnh tượng hỗn loạn tăng lên theo từng giờ. Những đồn cảnh sát và trụ sở của Đảng Dân chủ Quốc gia cầm quyền bị đốt cháy khắp nơi trên cả nước. Tôi khóc khi biết tin 3000 người tình nguyện đã tạo ra vành đai người bao quanh viện bảo tàng quốc gia để bảo vệ nơi này khỏi bị cảnh cướp bóc và phá hoại. Những ai tình nguyện làm những chuyện như thế chắc chắn là người học cao và có văn hoá, chứ không phải những kẻ cắp hay bọn phá hoại như họ đã bị tố cáo bởi chính những kẻ phá hoại và ăn cắp Ai Cập trong suốt bao thế hệ.

Do giới nghiêm nên tôi không thể về nhà được, tôi đành qua đêm tại nhà người bạn gần toà nhà Quốc hội và bộ Nội vụ, một trong những nơi sóng gió nhất trong thành phố. Tối hôm đó, tiếng đạn rít lên liên tục. Từ cửa sổ chúng tôi theo dõi cảnh sát bắn mà không sợ bị kết tội vào những người biểu tình và vào trạm bán xăng gần đấy có lẽ như mong xảy ra vụ nổ. Bất chấp tất cả những điều này và bất chấp lệnh giới nghiêm, những cuộc biểu tình không chấm dứt, mà còn sôi sục kéo dài thêm ra do dân chúng tức giận khi thấy tổng thống Mubarak chậm phát biểu trước nhân dân, và vài giờ sau đó, họ lại càng tức giận hơn khi ông ta cuối cùng đọc bài diễn văn mà đáng bị lên án .

Vào sáng thứ Bảy, tôi rời nhà bạn tôi để đi về nhà mình. Tôi bước qua những mảnh thuỷ tinh vương vãi trên đường phố, và tôi có thể ngủi được hậu quả của những đám cháy hoành hoành suốt đêm qua. Quân đội, được chế độ điều đến để dẹp tan các cuộc biểu tình, hiện diện ở khắp mọi nơi. Tôi lúc đầu cố gắng đi băng qua Quảng trường Tự do để chính mắt mình xem viện bảo tàng có an toàn hay không. Một người qua đường cho tôi hay quân đội giờ đang cấm mọi người đi vào quảng trường và họ đang bắn súng. Vẻ lo lắng, tôi hỏi anh ta, " Thế quân đội đang bắn vào những người biểu tình ư ?" Anh trả lời tự tin: "Tất nhiên là không rồi. Quân đội Ai Cập chưa bao giờ bắn vào người dân Ai Cập nào, và bây giờ chắc chắn sẽ không bắn dân." Cả hai chúng tôi đều công khai bày tỏ mong muốn điều đó là sự thật, mong muốn quân đội đứng về phía nhân dân.

Binh lính hiện đang canh chừng các cuộc biểu tình vì lực lượng cảnh sát đã hoàn toàn biến mất trên đường phố, như thể muốn khiêu khích dân chúng phải chọn lựa giữa sự hiện diện của cảnh sát và cảnh hỗn loạn. Khắp thành phố băng đảng vũ trang mọc lên như nấm tìm cách đánh cướp các cửa hàng và xông vào nhà dân khủng bố.( Đêm thứ Bảy, một băng đảng mưu cướp tại toà nhà nơi tôi ở, nhưng chúng không thể đột nhập vào được.) Những người dân địa phương tình nguyện đã lập ra những uỷ ban để đương đầu với bọn tội phạm, trong tâm trạng rất bức xúc là chế độ cầm quyền cố tình gây ra cảnh hỗn loạn này.

Vào cuối ngày thứ Bảy, khi đi dọc theo bờ sông Nile về hướng đường Corniche, tôi đi ngang qua con đường nhỏ trong khu Phố Vườn giàu có, tại đây tôi bắt gặp một phụ nữ đang khóc. Tôi hỏi bà chuyện gì đã xảy ra, bà cho biết con trai bà, nhân viên của khách sạn sang trọng, đã bị trúng đạn của cảnh sát ở ngay cổ họng dù anh không tham gia biểu tình. Giờ đây người con bị tê liệt đang nằm ở trong bệnh viện, còn bà đang trên đường đi đến khách sạn để xin phép cho con được nghỉ bệnh. Tôi ôm bà và cố gắng an ủi, rồi bà nói qua dòng nước mắt, " Chúng ta không thể nào im lặng trước những chuyện đã xảy ra. Im lặng là tội ác. Máu của những người đã ngả xuống không thể nào bị chảy phí đi."

Tôi đồng ý. Im lặng là tội ác. Dù chế độ vẫn tiếp tục tấn công chúng tôi liên tục bằng đạn và hơi cay, tiếp tục ngăn chặn truy cập mạng và cắt điện thoại di động của chúng tôi, chúng tôi nhất định tìm đủ mọi cách để truyền tiếng nói của mình ra khắp nơi thể giới, và nhất định tìm đủ mọi cách để giành lại tự do và công bằng.


Mansoura Ez-Eldin là tác giả các tiểu thuyết " Mê cung của Maryam" và " Bên kia thiên đường". Nguyên tác tiếng Ả Rập, bản dịch sang tiếng Anh của Ghenwa Hayek.


Nguồn: New York Times, ngày 31 tháng Giêng năm 2011

19.1.11

ĐẠT LAI LẠT MA- ĐẠO PHẬT VÀ DÂN CHỦ

Trần Quốc Việt dịch

Washington, D.C., tháng Tư 1993

1. Trong suốt hàng ngàn năm người ta đã lầm tưởng rằng chỉ có tổ chức chuyên chế xử dụng những biện pháp kỷ luật cứng rắn mới có thể trị vì được xã hội con người. Tuy nhiên, vì mong muốn tự nhiên của con người là được tự do, cho nên trong suốt chiều dài lịch sử lực lượng tự do và lực lượng trấn áp xung đột không ngừng lẫn nhau. Ngày nay rõ ràng là lực lượng nào đang thắng. Sự xuất hiện các phong trào quyền lực của nhân dân lật đổ các chế độ độc tài tả và hữu đã chứng minh hiển nhiên rằng nhân loại không thể nào chấp nhận chế độ độc đoán và cũng không thể nào hoạt động tốt được dưới chế độ ấy.

2. Tuy trong các xã hội Phật giáo không có xã hội nào phát triễn được điều gì tương tự như nền dân chủ trong hệ thống chính quyền của họ, nhưng bản thân tôi lại rất khâm phục nền dân chủ thế tục. Thời Tây Tạng còn tự do, chúng tôi coi trọng sự biệt lập tự nhiên của mình, tưởng lầm rằng chúng tôi có thể duy trì được sự thanh bình yên ổn như thế mãi. Do vậy, chúng tôi không màng gì đến những thay đổi diễn ra ở thế giới bên ngoài. Chúng tôi hầu như không nhận thức khi Ấn Độ, một trong những nước láng giềng gần gủi chúng tôi nhất, sau khi giành được độc lập một cách êm ả, đã trở thành một nước dân chủ lớn nhất trên thế giới. Về sau chúng tôi mới cay đắng nhận ra rằng trên trường quốc tế hay ở trong nước tự do là điều ta nên chia xẻ và tận hưởng cùng với người khác, chứ không giữ riêng cho mình.

3. Tuy những người Tây Tạng bên ngoài Tây Tạng giờ chỉ còn là những thân phận tỵ nạn, nhưng chúng tôi vẫn có tự do thực thi các quyền của mình. Trong khi đó, dù được sống trên quê hương, các anh chị em chúng tôi ở Tây Tạng thậm chí không có cả đến quyền sống. Cho nên trong chúng tôi những ai sống lưu vong đều có trách nhiệm nghĩ đến và phác họa ra tương lai của Tây Tạng. Vì thế, trong suốt nhiều năm qua và bằng nhiều phương tiện khác nhau chúng tôi đã cố gắng đạt đến mẫu mực của nền dân chủ đích thực. Điều này được chứng minh qua sự am hiểu tường tận của tất cả người Tây Tạng lưu vong về từ "dân chủ".

4. Từ lâu tôi đã mong đợi đến ngày chúng tôi có thể nghĩ ra hệ thống chính trị phù hợp với truyền thống của chúng tôi và với những đòi hỏi cấp bách của thế giới hiện đại. Một nền dân chủ có cội rễ là bất bạo động và bình an. Chúng tôi mới đây đã khởi sự những thay đổi nhằm sẽ dân chủ hoá hơn nữa để làm cho chính quyền lưu vong của mình thêm vững chắc. Vì nhiều lý do, tôi đã quyết định tôi sẽ không lãnh đạo hay đóng vai trò gì trong chính phủ khi Tây Tạng được độc lập. Nhà lãnh đạo tương lai của chính phủ Tây Tạng phải là người được đa số nhân dân bầu lên. Sự khởi đầu như thế sẽ mang đến nhiều điều lợi ích và nhờ bước đi ban đầu như thế chúng tôi sẽ có thể trở thành một nước dân chủ thật sự và hoàn toàn. Tôi hy vọng những bước ban đầu này sẽ cho phép nhân dân Tây Tạng có tiếng nói rõ ràng trong việc quyết định tương lai của nước mình.

5. Sự dân chủ hoá của chúng tôi đã mở rộng đến những người Tây Tạng trên khắp thế giới. Tôi tin những thế hệ tương lai sẽ coi những thay đổi này thuộc về những thành tựu quan trọng nhất trong đời lưu vong của chúng tôi. Hoàn toàn giống như sự du nhập đạo Phật vào Tây Tạng đã hun đúc nên quốc gia chúng tôi, tôi tự tin rằng sự dân chủ hoá xã hội sẽ tăng thêm sinh lực cho nhân dân Tây Tạng và giúp các thể chế ban ra những quyết định quan trọng có thể phản ánh được những nhu cầu và nguyện vọng thật sự của nhân dân.

6. Tư tưởng cho rằng con người có thể sống chung tự do với nhau như những cá nhân, bình đẳng về nguyên tắc và vì thế có trách nhiệm lẫn nhau, về cơ bản là hợp với Phật tánh. Là Phật tử, những người Tây Tạng chúng tôi tôn kính nhân sinh như quà tặng quý giá nhất và tôn trọng triết học và lời dạy của đức Phật như con đường đưa đến hình thái tự do cao quý nhất. Đây là mục tiêu mọi người dù nam hay nữ đều nên đạt đến.

7. Đức Phật thấy mục đích thật sự của cuộc đời là hạnh phúc. Người cũng thấy tuy vô minh trói buộc chúng sinh trong triền miên phiền nảo và khổ lụy, nhưng trí huệ Bát nhã soi sáng con đường giải thoát. Dân chủ hiện đại được dựa trên nguyên tắc rằng tất cả mọi người cơ bản đều bình đẳng, rằng mỗi người trong chúng ta đều bình đẳng về quyền sống, tự do, và hạnh phúc. Đạo Phật cũng thừa nhận mọi người ai ai cũng đều có nhân phẩm, và tất cả những thành viên trong gia đình nhân loại đều có quyền tự do bình đẳng và bất khả xâm phạm, không chỉ về tự do chính trị, mà còn ở mức độ tự do cơ bản là thoát khỏi cảnh đói nghèo và sợ hãi. Không phân biệt kẻ giàu người nghèo, kẻ có học hay người vô học, người nước này hay nước khác, người theo tôn giáo này hay tôn giáo khác, người trung thành với ý thức hệ này hay ý thức hệ khác, mỗi người trong chúng ta đều vẫn chỉ là một con người như bao con người khác. Không những tất cả chúng ta đều mong muốn hạnh phúc và tìm cách tránh đau khổ, mà mỗi người trong chúng ta còn có quyền bình đẳng để mưu cầu những mục tiêu này.

8. Thể chế đức Phật sáng lập ra là Sangha hay tăng đoàn, hoạt động theo đường lối chủ yếu dân chủ. Bên trong giáo đoàn này, cho dù giai cấp xã hội hay đẳng cấp xuất thân nào chăng nữa, mọi cá nhân đều bình đẳng. Khác biệt rất nhỏ duy nhất về địa vị phụ thuộc vào tuổi thọ giới. Tự do cá nhân, thể hiện qua sự giải thoát hay giác ngộ, là trọng tâm chính của toàn thể cộng đồng và được đạt đến nhờ tu tâm qua thiền quán. Tuy nhiên, quan hệ hằng ngày với nhau diễn ra trên nền tảng của lòng quảng đại, sự tương kính, và hoà nhã. Khi theo đuổi cuộc đời xuất gia, chư tăng đã lánh xa mọi lo toan của cải. Song họ không sống hoàn toàn biệt lập. Tục lệ khất thực chỉ để cho họ ý thức sâu sắc hơn sự phụ thuộc của họ vào người khác. Trong cộng đồng này mọi quyết định đều thông qua bằng lá phiếu và mọi khác biệt đều được giải quyết qua sự đồng thuận. Như thế Sangha là mẫu mực về sự bình đẳng xã hội, cùng chia xẻ tài sản chung và quá trình dân chủ.

9. Đạo Phật về cơ bản là giáo lý thực tế. Khi bắt đầu giải quyết vấn đề đau khổ của con người, đạo phật không khẳng định chỉ có một lời giải duy nhất. Do xác định con người vốn khác biệt nhau rất nhiều về nhu cầu, bản tánh và tài năng, nên đạo Phật thừa nhận có nhiều con đường đưa đến an lạc và hạnh phúc. Là cộng đồng tinh thần, sự gắn bó của cộng đồng bắt nguồn từ ý nghĩa hợp nhất của tình anh chị em. Đạo Phật đã trường tồn trong suốt hơn hai ngàn năm trăm năm tuy không có bất kỳ tổ chức lãnh đạo trung ương chính thức rõ ràng nào. Đạo Phật đã phát triễn thành nhiều hình thức đa dạng, trong khi đó, nhờ tu tập, đạo đã không ngừng hiểu mới những lời giảng dạy căn bản của đức Phật. Muôn nẻo đường đưa đến đạo này, đều do chính các cá nhân chịu trách nhiệm, rất hợp với quan điểm dân chủ.

10. Chúng ta ai ai cũng muốn tự do, nhưng con người nổi bật là nhờ ở thông minh. Là người tự do chúng ta có thể dùng sự thông minh duy nhất này để cố gắng hiểu mình và hiểu đời. Đức Phật dạy rất rõ ràng ngay cả các Phật tử không nên tiếp nhận mà không suy nghĩ lời dạy của Người, mà phải suy xét và kiểm chứng những lời dạy ấy như người thợ kim hoàn thử chất lượng của vàng. Nhưng nếu chúng ta bị ngăn cấm không được dùng đến khả năng phân biệt và óc sáng tạo của mình, thì chúng ta đánh mất đi một trong những đặc trưng cơ bản của con người. Vì thế, tự do chính trị, xã hội và văn hoá mà nền dân chủ tạo ra có giá trị và tầm quan trọng vô cùng.

11. Không có hệ thống chính quyền nào hoàn thiện, nhưng dân chủ lại gần gủi nhất với bản chất cơ bản của con người. Dân chủ cũng là nền tảng trên đấy con người có thể dựng lên cấu trúc chính trị công bằng và tự do trên phạm vi toàn cầu. Cho nên vì quyền lợi của tất cả chúng ta những ai trong chúng ta đang hưởng dân chủ nên tích cực ủng hộ quyền được hưởng dân chủ như thế của tất cả mọi người.

12. Mặc dù chủ nghĩa cộng sản theo đuổi nhiều lý tưởng cao quý, trong đó có sự xả thân quên mình, nhưng nỗ lực của tầng lớp cầm quyền cao nhất để áp đặt quan điểm của họ đã gây ra bao thảm khốc. Những chính quyền này đã tìm đủ mọi cách nhằm kiểm soát xã hội và xúi dục nhân dân của họ làm việc vì lợi ích chung. Ban đầu tổ chức theo đường lối cứng rắn có thể cần thiết để đánh bại được các chế độ áp bức cũ. Tuy nhiên một khi mục tiêu ấy đã đạt được, sự cứng rắn như thế lại đóng góp rất ít vào công cuộc xây dựng xã hội thật sự hợp tác. Chủ nghĩa cộng sản đã thất bại hoàn toàn vì nó dựa vào vũ lực để cổ vũ cho niềm tin của mình. Cuối cùng, bản chất con người không thể nào chịu đựng mãi đau khổ do chủ nghĩa này gây ra.

13. Vũ lực tàn bạo, dù có được áp dụng mạnh mẽ đến đâu chăng nữa, vẫn không bao giờ có thể dập tắt nổi niềm mơ ước tự do căn bản ở con người. Hàng trăm ngàn người xuống đường ở các thành phố Đông Âu đã minh chứng điều này. Họ chỉ thể hiện nhu cầu tự do và dân chủ của con người. Những đòi hỏi của họ chẳng có liên quan gì đến ý thức hệ mới nào; họ chỉ muốn bày tỏ niềm ao ước tự do chân thành của mình. Không như các chế độ cộng sản tưởng rằng ngưòi ta chỉ cần có cơm ăn, áo mặc, và nơi ở, là đủ. Bản chất sâu xa hơn trong con người còn đòi hỏi chúng ta phải thở được khí trời tự do quý giá.

14. Các cuộc cách mạng ôn hoà ở Liên Xô và Đông Âu cũ đã cho chúng ta nhiều bài học lớn. Một bài học về giá trị của sự thật. Người ta không ai thích bị bắt nạt, bị lường gạt hay bị lừa dối dù bởi cá nhân hay chế độ. Những hành động như thế đi ngược lại tinh thần cơ bản của con người. Vì vậy, những ai thực hành sự gian dối và dùng đến vũ lực có thể đạt được thành công đáng kể ngắn hạn, nhưng rồi cuối cùng họ nhất định sẽ bị lật đổ.

15. Sự thật là người bảo đảm tốt nhất và là nền tảng thật sự của tự do và dân chủ. Không quan trọng là ta yếu hay ta mạnh hay sự nghiệp ta đeo đuổi có ít hay nhiều người theo, sự thật vẫn luôn luôn thắng. Mới đây, nhiều phong trào tự do thành công đều dựa trên sự bày tỏ chân thật những tâm tư căn bản nhất của con người. Đây là một sự nhắc nhở quý giá rằng chính sự thật vẫn hiện đang thiếu trầm trọng trong đa phần cuộc sống chính trị của chúng ta. Nhất là trong sự hành xử trong các quan hệ quốc tế chúng ta lại càng rất ít tôn trọng sự thật. Tất yếu, các nước yếu hơn bị các nước mạnh hơn nhào nặn và lấn áp, tựa như những thành phần yếu thế trong đa số các xã hội chịu đau khổ dưới tay của thành phần giàu có hơn và quyền thế hơn. Trong quá khứ, sự bày tỏ sự thật đơn thuần thường bị bỏ qua vì xem là không thực tế, nhưng những năm vừa qua này đã chứng minh sự thật là một sức mạnh vô cùng lớn trong tâm hồn con người và, từ đấy, tạo ra sức mạnh vô cùng lớn quyết định dòng chảy của lịch sử.

16. Khi chúng ta đến gần cuối thế kỷ hai mươi, chúng ta nhận ra rằng thế giới ngày càng thu nhỏ lại và mọi người trên thế giới càng nép lại bên nhau như trong cùng một cộng đồng. Chúng ta cũng tự đến gần nhau hơn qua những vấn đề nghiêm trọng chúng ta cùng đối diện: bùng nổ dân số, cạn kiệt tài nguyên, và khủng hoảng môi trường mà đe doạ đến chính nền tảng tồn tại trên hành tinh nhỏ bé chúng ta cùng chung sống này. Tôi tin để đương đầu với thử thách ấy, con người sẽ phải hình thành ý thức trách nhiệm phổ quát lớn lao hơn. Mỗi người trong chúng ta phải học để nổ lực không chỉ riêng cho bản thân, gia đình, quốc gia mình, nhưng cũng vì cho lợi ích chung của tất cả nhân loại. Trách nhiệm phổ quát là nhân tố thật sự rất quan trọng cho sự tồn vong của con người. Trách nhiệm ấy là nền tảng tốt nhất cho nền hoà bình thế giới, sự xử dụng bình đẳng tài nguyên, và bảo vệ tốt môi trường.

17. Nhu cầu hợp tác cấp thiết này chỉ tăng thêm sức mạnh cho nhân loại, bởi lẽ nhu cầu ấy giúp chúng ta thừa nhận rằng nền tảng vững bền nhất cho nền trật tự thế giới mới không phải đơn thuần là các liên minh chính trị và kinh tế rộng mở hơn, mà chính là sự thực hành đích thực tình thương yêu và lòng từ bi ở từng cá nhân. Những phẩm hạnh này là suối nguồn hạnh phúc cao quý nhất của con người, và nhu cầu thương yêu và từ bi ấy chính là cốt lõi đời người chúng ta. Thực hành lòng từ bi thực ra không phải là sự biểu hiện lý tưởng không tưởng, nhưng là cách hữu hiệu nhất để theo đuổi quyền lợi tốt nhất cho người khác và cho mình. Dù là cá nhân hay quốc gia, chúng ta càng phụ thuộc vào người khác bao nhiêu thì vì quyền lợi tốt nhất của chính mình chúng ta càng nên tạo ra hạnh phúc cho họ.

18. Dù nền văn minh trong thế kỷ này đã tiến rất nhanh, tôi vẫn tin nguyên nhân trực tiếp nhất của vấn đề nan giải hiện nay là chúng ta đã quá nhấn mạnh chủ yếu vào sự phát triễn vật chất. Chúng ta quá bận tâm đến sự mưu cầu vật chất đến độ ngay cả không biết rằng chúng ta đã không khích lệ nhu cầu căn bản nhất ở con người tức thương yêu, nhân ái, hợp tác và tương trợ. Nếu chúng ta không biết ai hay không cảm thấy gắn bó với nhóm hay cá nhân cụ thể nào, chúng ta đâu quan tâm đến nhu cầu của họ. Tuy nhiên sự phát triễn của xã hội loài người là hoàn toàn nhờ vào sự giúp đỡ lẫn nhau giữa mọi người. Một khi chúng ta mất đi lòng nhân cơ bản vốn là nền tảng ấy của mình, thì ích lợi gì khi chỉ mưu cầu sự tiến bộ vật chất?

19. Trong hoàn cảnh hiện nay, không ai có thể trông mong người khác sẽ giải quyết vấn đề thay cho mình. Mỗi cá nhân đều có trách nhiệm góp phần hướng dẫn đại gia đình toàn cầu của chúng ta đi theo chiều hướng đúng và chúng ta phải gánh vác trách nhiệm ấy. Điều chúng ta nhắm đến chính là sự nghiệp chung của cả xã hội. Nếu xã hội nói chung thịnh đạt, thì tự nhiên mỗi cá nhân hay tập thể trong xã hội đều có lợi. Còn nếu xã hội nói chung suy sụp, thì chúng ta còn biết mong vào đâu để đấu tranh và đòi hỏi các quyền của mình?

20. Riêng tôi, tôi thật sự tin cá nhân có thể có ảnh hưởng tích cực đến xã hội. Là nhà sư Phật giáo, tôi cố gắng phát tâm từ bi của mình -không chỉ từ quan điểm tôn giáo, mà cũng từ quan điểm nhân đạo. Nhằm khuyến khích mình hướng đến thái độ vị tha này, đôi khi tôi thấy hữu ích khi hình dung mình, một cá nhân đứng riêng lẻ ở một bên, còn phía bên kia là cả một đám đông vô cùng lớn gồm tất cả những người khác . Rồi tôi tự hỏi: "Quyền lợi của ai quan trọng hơn?" Đối với tôi câu trả lời rất rõ ràng là, dù tôi cảm thấy mình quan trọng thế nào chăng nữa, tôi vẫn chỉ là một, còn họ là đa số.





Nguồn: Trang nhà của đức Đạt Lai Lạt Ma

http://www.dalailama.com/messages/buddhism/buddhism-and-democracy