Những hồn người chết xếp hàng để chờ đi vào phòng màu trắng nơi Diêm Vương ngự. Diêm Vương sẽ hỏi họ câu hỏi duy nhất để hồn xác định lúc sống ở dương thế hồn đã phạm trọng tội gì.
Cửa mở. Một con quỷ ra hiệu cho đoàn âm hồn dài lê thê đi vào.
Diêm Vương hỏi hồn đầu tiên: “Hồn đã phạm tội gì trên trần gian?”
Hồn đáp: "Giết mẹ". Tức thì bốn con quỷ từ dưới đất chui lên kéo hồn xuống các tầng địa ngục.
Căn phòng vắng lặng như tờ trở lại.
Hồn thứ hai bước vào. Diêm Vương hỏi vẫn câu hỏi duy nhất ấy.
Hồn đáp: "Giết người cướp của". Bốn con quỷ từ dưới đất chui lên kéo hồn xuống.
….
Hồn cuối cùng bước vào. Diêm Vương hỏi vẫn câu hỏi ông đã hỏi hàng ngàn năm qua mỗi ngày: “Hồn đã phạm tội gì trên trần gian?”
Hồn đáp: “Vô tội”. Diêm Vương giật bắn người, nhìn hồn chăm chú, rồi vỗ tay. Lập tức, viên phán quan từ dưới đất chui lên và quỳ xuống trước mặt Diêm Vương. Diêm Vương hỏi ngay: “Khanh có cho hồn này uống thuốc Phục Tâm Hoàn chưa?”
Phán quan tâu: “Dạ thưa Diêm Vương, hồn nào cũng được thần cho uống thuốc hết, không sót một hồn nào, từ xưa đến nay suốt mấy ngàn năm đều như vậy. Nhờ thuốc này tất cả các âm hồn thấy tội lỗi của họ trên dương thế cho nên thần lưu tâm rất kỹ chuyện cho tất cả họ uống thuốc.”
Diêm Vương nói: “Ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng tại sao hồn đáp vô tội?”
Diêm Vương nghĩ ngợi một lát, rồi nhìn hồn hỏi:
“Hồn quê ở đâu?
Hồn đáp: “Việt Nam.”
Nghe vậy, Diêm Vương rút từ trong áo ra viên ngọc và hướng viên ngọc về phía hồn. Màu trắng của ngọc ngả sang màu đỏ sậm. Trên ngọc hiện ra hình chữ S đỏ như rỉ máu từ trên xuống. Cất ngọc vào áo, Diêm Vương ra lệnh cho phán quan:
“Khanh cho hồn uống thêm thuốc Phục Nhân Hoàn.”
Viên phán quan bước đến bên hồn trao viên thuốc ông lấy ra từ trong túi gấm rất nhỏ đeo bên người.
Diêm Vương hỏi lại hồn: “Hồn đã phạm tội gì trên trần gian?”
Hồn đáp: "Giết anh em, cướp đất dân khiến họ tự tử, xả lũ giết người, đánh chết người ngoài đường, giết người trong đồn công an, trong trại giam…"
Hồn chưa kịp dứt lời thì bốn con quỷ tức thì từ dưới đất chui lên kéo hồn xuống.
….
Diêm vương nói với phán quan:
“Khanh không có lỗi gì. Hồn này khi sống không còn là con người, đã mất hết lương tâm và nhân tính, nên ta phải cho hồn uống thuốc Phục Nhân Hoàn để cho hồn trở lại hồn con người thực sự. Rồi thuốc khanh đã cho hồn uống trước khi hồn vào đây tức viên Phục Tâm Hoàn mới có tác dụng.”
Phán quan quỳ xuống tâu: "Hạ thần vập đầu đội ơn Diêm Vương."
“Khanh hãy đứng lên.” Diêm Vương nói, "Từ đây về sau khanh phải hỏi những hồn nào từ các nước cộng sản xưa và nay là họ có theo Cộng sản không, đặc biệt những người mà họ gọi là “lão thành cách mạng”. Nếu đúng thì nhớ cho họ uống thêm thuốc Phục Nhân Hoàn để họ thấu hiểu tội ác của mình. Cộng sản ác nhất ở chỗ khiến người ta làm ác mà không nghĩ là ác, mà chỉ nghĩ làm theo đúng lập trường, đường lối, quy trình… Thôi khanh lui xuống đi.”
Phán quan lạy tạ rồi đứng lên. Nhưng mặt ông chợt lộ vẻ rất lo lắng. Thấy vậy, Diêm Vương hỏi:
“Khanh lo lắng điều gì chăng?"
“Da, thưa Diêm Vương, thuốc Phục Nhân Hoàn chế cực kỳ khó và quá trình nấu thuốc trải qua hàng trăm năm. Thần lo không đủ thuốc nếu lỡ hồn cộng sản xuống đây nhiều quá.”
Diêm Vương không nói gì, ra vẻ đăm chiêu. Lát sau Diêm Vương nói:
“Ta có cách. Ta sẽ làm phép cho những giọt nước mắt của các oan hồn trên dương thế, tức nạn nhân của họ, rớt xuống đây, và mỗi giọt nước mắt của họ biến thành một viên thuốc Phục Nhân Hoàn. Như vậy khanh sẽ không bao giờ lo chuyện thiếu thuốc.Thôi khanh lui xuống nghỉ đi.”
Diêm Vương còn lại một mình, ông nhìn quanh phòng vắng lặng và vẩy tay. Căn phòng biến mất và thay vào đó là một màn hình màu đen lớn hiện ra. Trên đấy ông thấy những giọt nước mắt màu trắng chậm chạp lăn xuống, và từng giọt biến thành những viên thuốc đỏ như màu máu. Ông nhìn và thở dài.