14.10.13

Alexander Solzhenitsyn- Trăm năm cuộc đời

Trần Quốc Việt dịch

Tại sao con người nên sống trăm năm?  Chuyện như thế này. Thánh Allah ban cho tất cả các loài vật mỗi loài năm mươi năm, và thấy như thế là đủ. Nhưng con người đến sau cùng, song Thánh Allah chỉ còn lại vỏn vẹn hai mươi lăm năm.

Con người liền bắt đầu than van như thế không đủ. Thánh Allah nói, "Đủ rồi!". Con người đáp, " Không, chưa đủ." Thánh Allah nói, " Được rồi, ngươi hãy đi hỏi xem có ai dư năm thì cho bớt ngươi."

 Con người đi gặp con ngựa." Ngựa ơi, nghe đây, " con người  nói, " Đời tôi sao ngắn quá. Hãy cho tôi một số năm của bạn." 

 "Được rồi," con ngựa nói, " hãy lấy hai mươi lăm năm của ta."

 Con người đi thêm một đoạn đường thì gặp con chó. "Chó ơi, nghe đây, hãy cho tôi một phần tuổi thọ của bạn."

 "Được rồi, hãy lấy hai mươi lăm năm của ta."

 Con người tiếp tục đi. Trên đường con người gặp con khỉ, và xin thêm được hai mươi lăm năm nữa từ con khỉ.

 Rồi con người quay trở lại gặp Thánh Allah.

 Thánh Allah nói," Ngươi muốn sao thì được vậy. Hai mươi năm đầu tiên ngươi sống ra con người. Hai mươi năm thứ hai người sẽ cày như ngựa. Hai mươi năm thứ ba ngươi sẽ gầm gừ như chó. Còn hai mươi năm cuối cùng thiên hạ sẽ cười nhạo ngươi như cười nhạo con khỉ ..."

 
Nguồn: Trích từ tác phẩm "Khu Ung Thư" (Cancer Ward), bản dịch tiếng Anh của Nicolas Bethell và David Burg, nhà xuất bản Bantam Books, tháng Hai 1969, chương 2, trang 23-24. Tựa đề của người dịch