Trần Quốc Việt dịch
Tuần qua bốn phụ nữ Cuba bước lên bậc thềm của toà nhà quốc hội ở Havana hô vang đều đặn hai tiếng "Tự do" trong 40 phút. Họ chắc chắn không phải là lực lượng phiến loạn. Nhưng ta không tin như thế qua cách chế độ Castro phản ứng. Một video về sự kiện này ghi lại cảnh an ninh nhà nước mặc sắc phục lôi kéo thô bạo những phụ nữ này đến những chiếc xe tuần tra đang chờ sẵn. Những phụ nữ này ắt hẳn là mối đe dọa cho chế độ vì họ bị tra hỏi và bị giam cho đến ngày hôm sau.
Vấn đề lớn hơn của chế độ có thể là đám đông tập trung lại để theo dõi. Trong khoảnh khắc bất đồng chính kiến hiếm hoi ở quảng trường công cộng ấy, đám đông đã hò reo phản đối, huýt gió chế giễu và sỉ nhục các nhân viên an ninh được phái đến để bắt đi những người phụ nữ này.
Một trong bốn phụ nữ, Sara Marta Fonseca, đã dành cho tờ báo mạng Diario de Cuba, trụ sở tại Tây Ban Nha, cuộc phỏng vấn qua điện thoại, khi chị đang trên đường về nhà sau khi được trả tự do. Chị Fonseca, là thành viên của Phong trào Dân Quyền Phụ Nữ Rosa Parks, nói rằng nhóm chị đang yêu cầu " chính quyền chấm dứt đàn áp phong trào Quý Bà Áo Trắng, chấm dứt đàn áp phong trào đối kháng và nhân dân Cuba nói chung." Quý Bà Áo Trắng là những nhà bất đồng chính kiến yêu cầu phóng thích tất cả các người tù chính trị.
Tuy nhiên như chị Fonseca giải thích, nhóm chị thật ra không phát biểu trực tiếp với chính quyền. "Mục tiêu của chúng tôi là một ngày nào đấy nhân dân sẽ cùng tham gia với chúng tôi," chị nói. "Trên thực tế chúng tôi không có sức mạnh và quyền lực để đánh bại chế độ độc tài. Sức mạnh và quyền lực ấy sẽ chỉ được tìm thấy trong sự đoàn kết của nhân dân. Chúng tôi gởi gắm tất cả niềm tin của chúng tôi vào điều này, niềm tin rằng nhân dân này sẽ vượt qua rào cản của sợ hãi và gia nhập phong trào đối kháng để giành lại tự do."
Chị Fonseca cho biết nhóm chị chọn toà nhà quốc hội vì khu vực này có đông dân địa phương và khách du lịch và họ muốn "tạo ra sự quan tâm đến tình cảnh nhân dân Cuba." Cuối cùng, chị nói chị mãn nguyện với kết quả đạt được khi chị nghe đám đông kêu lên " Này kẻ lạm quyền kia, hãy để cho họ yên, họ ôn hoà và họ nói sự thật." Phản ứng này, nhà bất đồng chính kiến từng trải này, nhận xét, "mạnh mẽ hơn" trong qúa khứ. "Tôi rất vui vì dù bị đánh đập và bị lôi kéo nhưng chúng tôi đã có thể thấy nhân dân sẵn sàng cùng tham gia với chúng tôi."
Suốt trong 52 năm chế độ độc tài Cuba đã nắm quyền lực nhờ vào sự sợ hãi. Nghèo đói, cô độc, gia đình tan nát và bao giấc mơ không thành của hai thế hệ người Cuba vẫn còn dai dẳng triền miên vì chế độ đã biến bất đồng chính kiến thành một điều cực kỳ nguy hiểm. Nếu nỗi sợ ấy tan dần đi, chế độ sẽ sụp đổ. Vì thế họ phải bịt miệng bốn người phụ nữ đứng trên bậc thềm toà nhà quốc hội.
Nguồn: Wall Street Journal 27/8/2011