Trần Quốc Việt
Sáng nay tôi xem video quay cảnh chị Bùi thị Minh Hằng khi đi dạo trên bờ Hồ. Hình ảnh cuối cùng vương vấn trong lòng là chiếc nón rách chị ôm vào lòng. Có hình ảnh yêu nước nào bi thương hơn hình ảnh người phụ nữ chân không đứng lẻ loi trên vỉa hè, ôm chặt chiếc nón rách vào lòng ấy.
Yêu nước sao khổ đến như thế?
Yêu nước sao cô đơn lẻ bạn đến như thế?
Nước của ai hay nước riêng của chị để chị phải chịu bao đau đớn khổ sở đến như thế?
Hỏi để nuốt nước mắt vào lòng. Vì câu trả lời rõ ràng và đau đớn như vô vàn kim đâm vào da thịt.
Hỏi để thấy mình quá đớn hèn không những trước cha ông mà còn trước mắt chị.
Chị bị bắt vào tù một ngày, chúng ta thấy mình sống thừa, sống mòn, sống cam phận, sống thu mình thêm một ngày.Chúng ta thành những con ốc thu mình mãi trong vỏ tự khi nào.
Tôi hiểu tại sao Đảng cam tâm làm nô lệ cho Tàu.
Tôi hiểu tại sao lãnh đạo thi nhau lấy hẹn để sớm vào chầu viên đại sứ mới của Trung Quốc.
Nhưng tôi không hiểu tại sao đại đa số người dân có thái độ tiêu cực đến như thế, họ sống như những xác chết biết đi, sống mà không quan tâm gì xa hơn cái cổng nhà mình. Có ai đó đã nói chúng ta có thể không thay đổi số phận, nhưng chúng ta có thể thay đổi thái độ.
Chắc trong tù chị Hằng căm hận chính quyền nhưng chắc cũng rất tủi phận khi thấy mình lẻ loi trên bờ Hồ với chỉ chiếc nón là bạn.
May mà còn chiếc nón để chị cảm thấy ấm lòng vì chiếc nón là cả quê hương qua những chữ viết tắt HS- TS -VN.
Cảm ơn chị và cảm ơn chiếc nón.