25.6.09

THƯƠNG TIẾC MỘT NGƯỜI BẠN CHÓ

George Graham Vest

Kính thưa các vị hội thẩm!
Người bạn thân nhất của ta trên cõi đời này có thể phản bội và biến thành kẻ thù của ta. Con cái ta đã hết lòng thương yêu dưỡng dục có thể tỏ ra vô ơn bội nghĩa. Những người thân yêu gần gũi nhất với ta, những người mà ta đã phó thác hết cho họ tất cả hạnh phúc và danh thơm của ta ấy có thể ngoảnh mặt phụ lại lòng tin của ta.
Tiền bạc ta có có thể mất đi. Tiền bạc lặng lẽ vuột khỏi tay ta , khi ta lại cần đến nó nhất. Thanh danh của ta trong phút chốc có thể bị hoen ố vì những hành động thiếu suy xét. Những kẻ sẵn sàng dập đầu dưới chân ta khi ta thịnh đạt để tỏ lòng tôn kính, lại có thể là những kẻ đầu tiên buông ra những lời ác ý khi thất bại vừa mới chớm gõ cửa nhà ta.
Người bạn vị tha nhất ta tìm được trên cõi đời vị kỉ này, người bạn không bao giờ bỏ rơi ta, không bao giờ tỏ ra phụ bạc hay nuôi lòng phản trắc- người bạn ấy chính là con chó của ta vậy. Người bạn ấy luôn sát cánh bên ta, lúc ta thịnh cũng như lúc ta suy, lúc ta khỏe mạnh hay lúc ta lâm vào cảnh bệnh hoạn. Người bạn ấy sẵn sàng ngủ trên nền đất lạnh dù trên đầu đang có những cơn gió mùa đông lồng lộng thổi về và tuyết lạnh tuôn đổ xuống không ngớt, người bạn ấy chỉ mong sao được cận kề với chủ mình cho thỏa lòng. Người bạn ấy sẵn sàng hôn lên bàn tay của chủ chìa ra dù trên lòng bàn tay ấy chẳng có cái ăn nào; người bạn ấy sẽ liếm lành mọi vết đau thân xác và tâm hồn mà sinh ra khi ta phải cọ mài với cõi đời dung tục này. Người bạn ấy luôn bảo vệ giấc ngủ của người chủ khốn khó như bảo vệ giấc ngủ của bậc vương giả. Khi tất cả bạn hữu bỏ ta ra đi, người bạn ấy vẫn một lòng ở lại. Khi của cải phù du tan biến như bóng mây và danh vọng vỡ tan như bọt bèo thì lòng yêu thương của người bạn ấy dành cho ta vẫn mãi mãi bền chặt tựa như vầng thái dương kia muôn đời không ngừng tỏa ánh sáng xuống vòm trời này.
Nếu số phận không may biến ta thành một kẻ bơ vơ lạc lõng, không chốn nương thân trên cõi đời này thì người bạn trung thành ấy không đòi hỏi điều gì cao sang hơn là được quấn quít bên chân ta để bảo vệ ta chống lại mọi hiểm nguy, chống lại mọi kẻ thù. Và khi giây phút cuối của cuộc đời ta đã điểm, cái chết sẽ đưa ta vào cõi vô cùng và khi thân xác ta đã vùi sâu dưới mấy tầng đất lạnh, thì cho dù lúc ấy tất cả bạn hữu đưa tiễn ta đến nơi an nghỉ cuối cùng đã khuất bóng trên mọi nẻo đường nhưng bên nấm mồ hoang lạnh ấy vẫn còn lại con chó cao quý ấy. Nó nằm đó, đầu tựa lên hai chân trước. Đôi mắt của nó sầu thảm nhưng vẫn tinh tường canh chừng giấc ngủ cho ta. Ôi! Người bạn chân chính và trung thành ấy vẫn lẽo đẽo đi về với ta ngay cả trong cõi chết.

Trần Quốc Việt dịch

1990 Báo Nhân Dân Chủ Nhật

MẦU CẦU VỒNG

Biến động tại Iran có thể mờ nhạt và loang dần vào hoàng hôn lịch sử trong sự trấn áp, hay nếu vượt qua được sự sợ hãi và bạo lực, nó sẽ là bình minh của một cuộc cách mạng màu xanh. Nếu được như thế, người họa sĩ cách mạng đang náo nức chờ đợi màu nào cho Trung Quốc, màu nào cho Việt Nam, Cuba, và đặc biệt cho Bắc Hàn.

Màu nào cho tôi?
Màu nào cho anh?
Màu nào cho những người đã chết?
Màu nào cho những người sẽ chào đời?

Chúng tôi không muốn đụng hàng
Chúng tôi không muốn vi phạm bản quyền về màu sắc
Cho nên
Các anh hãy cứ giữ lấy màu đỏ của mình.

Chúng tôi là dân thường
Không có chánh nghĩa sáng ngời
Chúng tôi chỉ muốn màu bình thường
Màu của cầu vồng sau cơn mưa tầm tã của lịch sử.

Trên chuyến tàu rời ga cuộc đời lần chót
Chúng tôi ngồi giữ chặt chiếc vé nhân phẩm đời mình
Người gác ga cuối cùng nói:
“Xin cho coi vé.”
Chúng tôi xếp hàng trình vé để bước vào cõi bình yên vô cùng.

Chúng tôi không muốn nghe ai kêu thất thanh lên:
”Vé của tôi đâu?”
Như dân Iran ngày nay nhìn nhau ngơ ngác hỏi:
”Lá phiếu của tôi đâu?”

Cuộc đời là trăm năm
Cuộc đời là mười năm
Cuộc đời là bình lặng
Cuộc đời là giông bão
Cuộc đời nào cũng muốn thấy màu của cầu vồng sau cơn mưa
Mong được một lần thấy cầu vồng trước khi nhắm mắt.

© 2009 Trần Quốc Việt
© 2009 talawas blog